Trên thế giới này nào có cái gì công bằng đâu chứ, phong cảnh dù có đẹp hơn nữa cũng vậy mà thôi, nếu cô không nhìn thấy được thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cảnh đẹp mà chỉ có một mình thưởng thức, thì dù nhìn thế nào cũng thấy ảm đạm đi ít nhiều.
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô khẽ đặt lên mặt anh, những đầu ngón tay lành lạnh cẩn thận lướt qua từng tấc da, cảm nhận ngũ quan dịu dàng của anh, rồi không ngừng phác họa những đường nét của anh trong đầu. Người đàn ông này mặt mày sáng sủa và có khuôn miệng lúc nào cũng như đang mỉm cười. Môi anh đầy đặn mà ấm áp, chẳng hiểu sao cô bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt. Trong thế giới đen kịt của cô bỗng xuất hiện một vầng hào quang ngũ sắc, anh đứng ở giữa những dải ánh sáng vụn vặt, đôi mắt sáng ngời, nụ cười ôn hòa ấm áp, cực kỳ cuốn hút. Đúng, chính là như vậy.
####