“… Người thanh niên đứng nhìn mãi theo. Sau cùng anh ta cũng cất bước. Đi chậm, rất chậm về phía xa của mình. Dường như đoạn đường đó rất dài.
Về sau, dù đã nhiều lần đưa xe đi sơn, sửa lại, nhưng anh không bao giờ sửa dấu vết mà viên đá của cậu bé nọ để lại. Anh giữ lại vết lõm như một lời nhắc nhở với chính mình suốt cả cuộc đời: “Người nào đó ném vào mình một viên đá tức là họ đang cần một sự giúp đỡ”.”
(Trích Lắng nghe hay nhận một viên đá)