Giả Thược cảm thấy trong cuộc đời của mình chỉ có một mục tiêu: Lấy việc đối nghịch với Chân Lãng làm sứ mệnh, lấy việc phá hoại niềm vui của Chân Lãng làm cơ sở, lấy việc hãm hại Chân Lãng làm trách nhiệm, lấy việc hành hạ Chân Lãng làm cái gốc của sự hạnh phúc.
Xưa nay, chỉ có gã đó là có thể dễ dàng khiến cô nổi điên lên. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt hắn, cô lại muốn chạy ngay đến tẩn cho hắn một trận. Chắc chắn hắn muốn giày vò cô, muốn thấy cô phát điên, nếu không tại sao lại nhất quyết muốn kết hôn với cô, muốn ở cùng một nhà với cô? Chẳng qua là muốn thấy cô gặp cảnh khó xử rồi chế giễu cô. Vậy mà sao cô lại đồng ý chứ?
Không được, cô tuyệt đối không được lấy Chân Lãng, cho dù không bị hắn hại chết, cô cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết!
Nhưng… nghĩ đến cái tên này, cô không khỏi có chút chột dạ.
Cô không thoải mái, rất không thoải mái, ngay đến động tác cau mày của hắn cũng khiến cô cảm thấy vô cùng cuốn hút, vô cùng hấp dẫn.
Chẳng lẽ cô thật sự… đã phải lòng hắn?
####