Quay lại, thấy Mễ Hi đang đứng trong phòng khách, anh và cô bốn mắt nhìn nhau, anh liền tiện miệng nói cho đỡ ngượng: “Không được phép ra khỏi nhà. Tôi đi đây. Bye.”
Sau đó lại chợt nghĩ ra điều gì, liền giải thích:”Bye có nghĩa là hẹn gặp lại, ừm, tạm biệt, ừm…”
“Sau này gặp lại?” Mễ Hi thăm dò. Nhưng chỉ là đi có việc thôi mà cũng nói “sau này gặp lại”, thật là kỳ cục.
“Đúng, đúng, là ý đó đó.” Trần Ưng cũng cho rằng như thế thật kỳ cục.
“Thúc thúc, tạm biệt.” Mễ Hi cung tay hành lễ.
“Ừ.” Trần Ưng quay đầu định đi, nhưng chợt nhớ ra hôm nay mình dã bị gọi là “chú” cả chục lần rồi, tổn thọ chết đi được.
“Tôi nói rồi mà, phải gọi tôi là gì?”
“Trần Ưng, tạm biệt.” Mễ Hi rất nghe lời, lập tức sửa lại.
Đúng là công việc làm chú này hao tổn tâm lực quá, lo lắng đủ thứ, thật hết chịu nổi.