Câu chuyện là những năm tháng ấu thơ ở nơi quê ngoại với nỗi trông ngóng má ba, ước ao được đoàn tụ với gia đình của cô bé Bành. Miền quê ngoại với cô bé ấy là bàn tay ấm áp của bà xoa lưng, vỗ về mỗi khi giật mình tỉnh giấc, thảng thốt gọi má trong cơn mơ; là ánh mắt hiền từ trìu mến của người ông chưa một lần nổi giận; là những lời an ủi đồng cảm, đầy yêu thương của anh Nhí; là những trò chơi, những lần nghịch ngợm cùng lũ trẻ trên cánh đồng quê lộng gió. Có nơi nào êm đềm và ngọt ngào hơn miền quê ấy?
Khi đặt bút viết những dòng hồi ức về tháng ngày sống bên ông bà ngoại, lòng tôi không khỏi ngậm ngùi. Tôi viết lại tuổi thơ ở một quãng đời khác, trưởng thành hơn những bé dại năm nào.