Hai cậu bé mồ côi Tăng và Chung được má Tám chuyên thu mua ve chai nhận về nuôi sau một thời gian phải lang thang ăn cắp vặt ở chợ. Chúng sống với má Tám được chừng một năm thì má đột ngột qua đời. Hai đứa quyết định theo ông Bảy đi đến Hà Tiên để xin làm thuê ở bãi cá cho ông Hai. Ở đó, chúng được ông Hai cho ăn học đầy đủ, được học phân loại cá, và kết bạn với nhiều người tốt xung quanh như ông Chín, cái Duyên, thằng Đen, thằng Cò. Tuy vậy, được chừng một năm sau, ông Hai lại quyết định sang Mỹ sống cùng con. Chúng một lần nữa phải theo ông Bảy đến Hồng Ngự, sống cuộc đời nay đây mai đó. Sau đó không lâu, ông Bảy cũng qua đời, hai đứa nhỏ một lần nữa trở thành những đứa trẻ cầu bất cầu bơ.
“Chúng những muốn bưng mặt khóc, đau xót cho số phận của mình. Nhưng không, trải qua những năm tháng lam lũ, sống một cuộc đời không cha không mẹ, chúng hiểu rằng để tồn tại trên đời, chúng cần một thứ mà không một ai ban cho chúng được – đó là bản lĩnh.”